Tôi tên là Thanh.

Thứ Tư, 14 tháng 3, 2018

star

Xin chào các bạn.

Chào mừng mọi người đã đến với blog cá nhân này của tôi. Tại đây tôi hi vọng có thể chia sẽ những câu chuyện, những bài học của chính bản thân đến với mọi người. Hi vọng những sai lầm cũng như bài học của tôi có thể đem lại một chút lợi ích nhỏ nhoi nào đó cho các bạn. Sau đây là đôi dòng về cuộc đời 24 năm qua của tôi. 

Tôi sinh ra và lớn lên tại Sài Gòn trong một gia đình thương nhân nhỏ của Chợ An Đông. Có thể chính nhờ việc hay ra chợ chơi từ bé mà anh em chúng tôi cũng khá lanh lợi với việc kinh doanh dù rằng tôi không nghĩ bố mẹ thích chúng tôi nghiệp này. Họ như những bố mẹ khác, thích con mình có một công việc ổn định lương cao hơn. 

Có thể cái mọi người nhìn thấy là tôi có một tuổi thơ khá tuyệt vời. Có đủ bố mẹ nuôi cho ăn học, ở trong một gia đình khá giả. Tuy không phải muốn cái gì cũng được nhưng bố mẹ tôi cũng không để chúng tôi thiếu thứ gì. Nhưng đó chỉ là cái mọi người nhìn thấy. 

Từ bé tôi luôn có những mặc cảm về bản thân mình, tôi không có nhiều bạn bè và cũng không chơi thân với ai. Việc ấy dẫn đến tôi bị trầm cảm (hoặc ít ra là tôi cho rằng mình bị trầm cảm).  Tôi cố tìm cho mình một lối thoát, một thế giới mà tôi có thể tự tin với chính mình. Đó là khi game online dần phổ biến ở Việt Nam. Tại thế giới đó tôi tìm được phần nào đó của chính mình, nhưng không phải qua những cuộc chiến hay sự ganh đua. Trong game tôi học được quy luật của đồng tiền. 

Có thể nói đây là một điều khá lạ khi nói về game online. Đa phần chắc mọi người quen với đề tài game online gây nghiện hay bạo lực. Tuy nhiên từ game tôi học được rất nhiều thứ về quy luật cung cầu. Có thể nói game gieo cho tôi một hạt mầm ham thích về sự giàu có tuy nhiên tôi chỉ có thể kiếm được tiền trong game chứ không phải ngoài đời. 

Những ngày tháng đen tối nhất cuộc đời tôi chắc phải kể đến khi tôi lên cấp ba. Tại thời điểm ấy tôi có cảm giác là nhưng người bạn học ai cũng ghét mình. Tôi thì chỉ có việc cấp sách đến trường rồi khi tan học thì lủi thủi đi về. Gặp thêm sự đì đạch của một số giáo viên khiến cho việc học của tôi khi ấy khá tệ. Từ một học sinh thích môn toán và học giỏi, khá ở cấp 2. Khi lên cấp 3 tôi chỉ may mắn lắm mởi được trung bình và điểm kém nhất của tôi nằm ở môn toán. Khi ấy tôi còn là một thằng nhóc vừa mập vừa đen. Thật tôi không nghĩ sẽ có tương lai gì cho chính mình tại thời điểm ấy. 

Tưởng cuộc sống tệ hại ấy sẽ mãi mãi bám lấy tôi. Nhưng không, sau khi tốt nghiệp trường cấp 3 và lên đại học. Tôi nhận được một cú điện thoại từ một người bạn học cùng 3 năm cấp 3. Người mà tới bây giờ với tôi vẫn là thằng bạn thân nhất. Bạn đoán xem thằng đó đã gọi gì cho tôi? Bạn đoán đúng rồi đó! Nó mời tôi tham gia vào một công ty đa cấp.*Cười to*. Sau này thì thanh niên đó cũng công nhận rằng chỉ muốn lợi dụng tôi vì thấy gia đình tôi cũng khá giả. Cơ mà còn gì quan trọng khi đã là bạn bè chứ.

Tội thật sự lúc đó cũng chỉ là một đứa hách dịch nhất hành tinh mà bạn có thể gặp. Bên ngoài tôi cố thể hiện mình hơn người bằng nhiều thứ: quần áo, kiến thức, tiền bạc,v.v.... Thật chất bên trong tôi chỉ là một thằng bé đang kêu gào sự chú ý của mọi người, tìm kiếm một sự công nhận nào đó. Chính vì những điều ngu ngốc đó mà tôi vô tình làm tổn thương nhiều người. Nhưng có những người không bao giờ bỏ cuộc mà vẫn luôn ở bên tôi.
Tôi phiên bản trẻ trâu (bên trái) và thanh niên đa cấp (bên phải)

Thằng bạn thân ấy đã cùng tôi trải qua nhiều thứ và đặc biệt nó dẫn tôi đến một khóa học về phát triển bản thân. Sau này khi tâm sự lại nó bảo rằng khóa học ấy thật sự không tác động tới nó quá nhiều nhưng thật sự ngày ấy đã là những bước ngoặt lớn với tôi. Nó giúp hạt mầm trong tôi có cơ hội được nảy nở. Tôi đọc sách nhiều hơn trong đó có cuốn Cha Giàu Cha Nghèo. Một cuốn sách mà nó giúp cho tôi hiểu rõ hơn những quy luật đồng tiền mà tôi đã ngộ ra khi còn đang chơi game. Cụ thể nó thành những khái niệm có thể giải thích được. Mọi thứ có vẽ như đã tốt đẹp tuy nhiên tôi vẫn chưa tìm được cho mình một động lực vững tiến. Rồi đùng một cái thằng bạn thân bảo rằng nó sẽ đi Nhật du học. Có lẻ tôi sẽ trở lại cuộc sống cô đơn trước kia. Chắc chắn là thế nếu  như không có sự xuất hiện của cô bé ấy.

Nếu như bạn có vô tình biết được Facebook cá nhân của tôi thì chắc bạn cũng sẽ thấy hình ảnh của cô bé rất nhiều. Thành thật mà nói cô bé không phải mối tình đầu tiên của tôi, tôi đã lượt bớt chúng trong bài viết này. Nếu tôi kể hết ra thì có thể bài viết này sẽ trở thành một cuốn tiểu sử không ai thèm đọc mất. Chuyện tình cảm của chúng tôi cũng thật sự dài dòng và rắc rối như một mô-tip phim hàn quốc nào đó. Nếu có dịp tôi sẽ viết một bài về câu chuyện ấy.

Chính cô ấy đây trong những buổi tập host Cash Flow đầu tiên của tôi.


Cô bé khi ấy có thể nói là một người rất tiêu cực, kiểu như bất kì dòng trạng thái nào của con bé cũng có mùi muốn tự tữ ở trong ấy (thật sự tôi không nói quá vấn đề này lên đâu). Nhưng chắc bởi vì tôi nhìn thấy được hình ảnh của mình trong người con gái ấy mà khiến cho tôi có nhiều quyết tâm hơn để phấn đấu đưa mớ lý thuyết bòn bon của mình vào thực tế.

Hơn 2 năm trôi qua kể từ ngày bạn thân tôi đi Nhật và tôi và cô bé thành một cặp. Có thể nói là tôi chưa làm được gì nhiều. Tôi luôn tìm kiếm tri thức vì lo sợ rằng mình sẽ sai phạm và không thể sửa chữa được. Tôi đâu có ngờ rằng chính việc sợ sai lại là sai phạm lớn nhất của cuộc đời tôi. Nhưng không sao cả. Bây giờ tôi ở đây và viết những dòng Blog này minh chứng cho những hành động đầu tiên của mình. Có thể là nhỏ bé thôi, không lớn lao gì cả. Tôi ý thức được mình còn phải học nhiều. Có thể bạn sẽ là người dạy tôi điều gì đó chăng? Chúng ta sẽ không biết trước được điều gì cả. Dù sao cũng cám ơn bạn đã đọc những dòng tâm sự này. Tôi mong bạn sẽ thể nhận ra được điều gì đó qua bài viết của tôi. Chúc bạn thành công trong cuộc sống

Thành phố Hồ Chí Minh. Ngày tình nhân trắng năm 2018


star

0 nhận xét:

Đăng nhận xét